Old school Easter eggs.
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 29

 Chương 46


Trên vỉa hè tấp nập kẻ qua người lại, có đôi trai gái đang đứng đối diện, cách nhau chỉ vài bước chân. Nhưng dường như không bên nào muốn rút ngắn khoảng cách ấy. Là do họ không muốn, hay bởi vì đôi chân nặng trĩu chẳng thể nhấc lên?

Những cơn gió nhẹ không chỉ mải đùa giỡn với làn nước lăn tăn, mà còn tinh nghịch vờn ve trên mái tóc nâu ngắn của cô gái nhỏ, để lộ những nét gầy gò hanh hao trên khuôn mặt khiến đôi mắt café khẽ nheo lại khó chịu, xót xa, xen chút giận dỗi.

- Nhớ tôi đến mức xuống sắc như vậy sao?

Tuy Minh Đăng tuy nói giọng bỡn cợt, khiêu khích nhưng đôi lông mày nhăn lại khó chịu hẳn. Nhưng đáp lại vẻ khiêu khích ấy chỉ là cái nhếch môi đầy chế giễu. Dù là thường ngày hình bóng này luôn hiện diện trong tâm trí Thy là thế, vậy mà đến khi gặp được bằng xương bằng thịt, cô lại vờ như chẳng thấy gì, hờ hững đi ngang qua tựa người dưng chẳng hề quen biết.

- Dù gì cũng là người yêu cũ, đừng lạnh lùng như thế chứ.

Minh Đăng vội nắm chặt cổ tay Thy khi cô đi ngang qua anh. Lực nắm mạnh đến phát đau, khiến Thiên Thy tức tối ngẩng lên nhìn anh cái sắc lẹm.

- Cũng được gọi là người yêu sao? – Hai tiếng “người yêu” phát ra từ miệng Minh Đăng sao nghe nhẹ nhàng, dễ dàng quá. Định nghĩa hai từ “người yêu” của anh ta là “thứ” để lấy ra làm trò chơi để đùa giỡn ư? – Tôi được làm người yêu của một vị CEO cơ đấy? – Thy giở giọng châm biếm.

- Ăn chung, ở chung, thậm chí là ngủ chung, không phải người yêu thì là gì?

Từng lời nói nhấn nhá của Minh Đăng như muốn trêu đùa sức chịu đựng của Thy. Hoá ra, đó mới chính là định nghĩa “người yêu” của Minh Đăng. Tại sao anh cứ khơi gợi những chuyện mà bản thân Thy đang ngàn lần muốn quên đi để dày vò cô cơ chứ?

- Muốn gì? – Thy lạnh lùng, nhưng tận đáy mắt sâu là ánh nhìn đau đớn.

- Chúng ta chưa ăn tiệc chia tay – Đôi mắt café xoáy sâu vào ánh nhìn đối diện, Đăng nuốt cục xót vào cổ họng, cố phát ra những âm thanh một cách khó nhọc nhưng vẫn giữ nguyên chất đểu giả - Kết thúc cuộc chơi bằng một bữa ăn hoành tráng. Đó là luật của tôi, và lần này cũng không ngoại lệ…

- ĐỪNG CÓ KÉO TÔI VÀO CÁI LUẬT ĐIÊN CỦA ANH. BIẾN ĐI.

Thy giận giữ quát thẳng vào nụ cười đểu giả trước mắt, cô vung tay thật mạnh mong sẽ thoát khỏi bàn tay cứng chắc đáng ghét kia, nhưng không thể vì nó vẫn cứ lì lợm không chịu buông tha cô.

Thiên Thy tức giận thật sự, vì cảm thấy bản thân bị xúc phạm ghê ghớm. Rõ ràng từ đầu đến cuối, Minh Đăng chỉ xem cô là món đồ chơi không hơn không kém. Trong khi những ngày qua, Thiên Thy đã vì con người này mà dằn vặt bản thân đến tê liệt cảm xúc, khổ sở với nỗi nhớ -quên không sao dứt ra được. Chỉ những khi ở bên Đăng, Thy mới nhận ra mình ngu ngốc biết chừng nào.

- Em sợ đối mặt với tôi? Hay là em không muốn kết thúc ? - Minh Đăng khẽ nheo mắt, tỏ vẻ thích thú trước sự bất lực của Thiên Thy.

- Anh nghĩ anh là ai?

Trong khoảng không buông những tia nắng hoàng hôn buồn, hai đôi mắt cuốn vào nhau như dòng xoáy chẳng muốn rời, có điều nó quá chật hẹp để chứa một tia yêu thương, bởi giờ đây chúng đã được lấp đầy bằng những cảm xúc hỗn độn xen lẫn thất vọng.

- ĐỂ CHO CHỊ ẤY YÊN.

Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, Bảo Duy và Trúc Anh đang bước tới từ bao giờ. Mắt cậu hằn lên những vệt đỏ tức giận bắn thẳng vào Minh Đăng.

Bảo Duy đã đứng ngồi không yên khi chờ Thy ở Ciao café từ lúc tan trường đến giờ. Thời gian này, Bảo Duy luôn lo lắng cho Thy từng giây một, bởi cậu biết những nỗi đau đang chiếm choáng lấy đôi mắt buồn luôn trực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào. Chỉ có những khi ở bên cạnh Thy, Duy mới được yên tâm nhất.

- Với em, tôi là ai?

Minh Đăng nheo mắt hỏi Thiên Thy, dường như sự xuất hiện của Bảo Duy chỉ chiếm một giây để gây sự chú ý cho hai đôi mắt đang xoáy vào nhau.

- Chẳng là ai cả.

- Vậy tại sao em căng thẳng như thế? Lẽ ra em nên bình thản trước lời mời này chứ?

Một lần nữa, Minh Đăng đã khiến Thy cảm thấy mình ngu ngốc thực sự. Bởi người ta chỉ tức giận hay căng thẳng đối với những người bản thân còn vương vấn. Và Thy chẳng khác nào đang thừa nhận với Đăng rằng với cô, anh vẫn còn có sự ảnh hưởng rất lớn đến bản thân. Lẽ ra Thy phải hời hợt với anh giống như cô đã hời hợt với bao người khác.

Khẽ cúp mi để che dấu sự bối rối trong đáy mắt, Thy nén cái thở dài não nề vào trong câu nói hờ hững.

- Được! hãy cứ làm một bữa hoành tráng đi. Là do tôi lỡ dại nên mới dính đến kẻ điên như anh. Sau tối nay, mong rằng sẽ không còn kẻ điên nào quấy phá cuộc đời tôi nữa.

Thiên Thy lúc này chỉ muốn tránh xa con người đang đứng trước mắt cô, điều đó hiện lên rõ ràng qua từng lời lẽ. Không muốn dính liếu đến bất cứ thứ gì liên quan đến Minh Đăng nữa. Bởi chẳng ai muốn giữ nỗi đau bên mình bao giờ.

- Vậy đi thôi! Tôi vẫn rất thích cái tính dửng dưng này của em đấy.

Lộ rõ sự thích thú qua nụ cười, Minh Đăng đẩy Thy vào xe mà không để cô kịp nói thêm bất cứ lời nào. Chiếc BMW nhanh chóng rời đi bỏ lại Trúc Anh với Bảo Duy vẫn đang đứng trên con đường đầy gió.

Nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang khuất dần trong làn xe tấp nập, Bảo Duy tức giận đá văng những cục đá xuống sông. Đôi mắt cậu vẫn giữ nguyên những vệt lửa cháy bỏng.

- Tại sao Thiên Thy bị gã đó làm cho đau khổ nhưng vẫn không thể dứt khoát được cơ chứ?

Trong khi đó, suốt những ngày qua Duy luôn ở bên cạnh chăm sóc Thy từng li từng tí mong cô sẽ vì thế mà quan tâm đến cậu, dần dần sẽ để cậu thay thế con người chết tiệt kia. Nhưng tất cả những gì Duy nhận được chỉ là sự hờ hững đến lạnh lùng.

- Duy ngốc! Em cũng yêu, chẳng lẽ em không hiểu? – Trúc Anh đưa đôi mắt buồn tênh tựa mặt hồ thu phẳng lặng nhìn Duy – Khi yêu thật lòng, người ta sẽ không vì những nỗi đau của đối phương mang đến mà ngưng yêu đâu. Ngược lại, càng đau khổ bao nhiêu càng yêu sâu đậm bấy nhiêu.

Lời nói nhẹ nhàng của Trúc Anh khiến Bảo Duy bất ngờ quay lại với đôi mắt hoang mang.

- Sao chị biết? Chị đã yêu rồi sao?

- Phải, chị đã yêu một thằng ngốc, yêu lâu lắm rồi, thằng ngốc ấy đang đứng trước mặt chị.

Lúc này, trong đáy mắt Trúc Anh bắt đầu xuất hiện màn sương bao phủ. Dường như cô đã kìm nén tình cảm quá lâu rồi, bây giờ nó vỡ òa không báo trước, cũng là điều hiển nhiên mà thôi.

Trúc Anh vô thức đến gần Bảo Duy, dựa vào vai cậu, nước mắt cô thấm đẫm vào mảnh vai rộng của chàng cầu thủ bóng rổ điển trai. Tại ai mà Trúc Anh trở nên xa lánh, lạnh lùng với cô bạn thân? Tại ai mà cô từ một cô gái vô tư trở nên trầm cảm cơ chứ? Vậy mà chàng trai ngốc nghếch không hề hay biết, mà cứ mải miết chạy theo bóng hình chẳng bao giờ chịu bước đi cùng mình.

- Duy! Hãy quên Thy đi có được không? Dù em có cố gắng đến mấy, cậu ấy cũng không thể để em vào tim được đâu.

- Trúc Anh!

Bảo Duy chỉ biết đứng thẫn thờ khi phải đối diện với tình cảm và những giọt nước mắt của Trúc Anh. Lần đầu tiên trong đời, có một người con gái khóc đau đớn vì cậu. Có lẽ Bảo Duy đã quá ngu ngốc khi bất chấp để có được người con gái cậu thích, mà không biết ai mới thực sự cần mình và mình cần họ. Thế nhưng nhờ đó, Duy đã làm được một điều mà cậu chắc chắn là mình làm đúng. Bỗng chốc, đôi mắt buồn bã trở nên sáng rực những ngọn lửa hận thù.

o0o

Trong một nhà hàng sang trọng phồn hoa. Minh Đăng bình thản lật những trang menu lựa chọn món ăn. Mỗi trang Đăng đều gọi một vài món. Từ đầu cho đến cuối quyển sổ, không có trang nào là không có món chọn của anh. Mặc kệ cho người phục vụ khổ sở ghi chép với dòng chữ nhỏ xíu nhưng chiếm hết hai tờ sticker, và đôi mắt nóng như lửa của người đối diện, Minh Đăng vẫn thích thú chơi đùa với cuốn menu, để đến khi gấp quyển sổ lại, người phục vụ phải nhìn Đăng, “sợ hãi” thốt lên:

- Vậy anh gọi tổng cộng hai mươi món ăn phải không ạ?

- Chắc vậy! Làm nhanh lên nhé.

- Vâng. Chúng tôi sẽ cố gắng. – Người phục vụ quay gót bước đi lắc đầu ngán ngẩm với suy nghĩ “thằng cha này bị bệnh”

Cùng suy nghĩ với chàng phục vụ, Thiên Thy nheo mắt lại nhìn Đăng. Cảm giác bị người khác trêu đùa càng lúc càng lớn dần trong cô. Nhưng Thiên Thy luôn cố gắng kìm nén, bởi bùng nổ chẳng khác gì Thy đang thừa nhận bản thân đang chiều theo ý muốn của hắn, và chứng minh được một điều rằng Minh Đăng luôn có quyền năng điều khiển cảm xúc của cô.

- Không ngờ anh cũng bị bệnh đại gia – Thy nhếch mép cười khinh bỉ.

Nhưng đáp lại cái nhếch mép kia chỉ là nụ cười nhạt nhẽo của chàng CEO trẻ tuổi. Hai từ “đại gia” nghe sao cay đắng quá!. Một kẻ có ước mơ mà phải từ bỏ, có người yêu thương da diết nhưng chẳng thể ở cạnh bên như Đăng mà cũng được xem là đại gia ư? Nực cười! Không biết người ta nghĩ ra sao nhưng với Đăng, anh là kẻ nghèo mạt nhất thế gian.

- Hiện tại tôi không phải đại gia, vì người ở cạnh tôi bây giờ không phải là chân dài.

Nụ cười Minh Đăng bỗng trở nên dịu dàng hơn khi nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Thy. Nếu lúc trước, anh cưng nựng yêu chiều cô bao nhiêu thì bây giờ, anh thích đâm vào máu điên của cô bấy nhiêu.

Thế nhưng hơn ai hết, Minh Đăng hiểu rằng giờ đây cho dù anh đang ở rất gần Thiên Thy đi chăng nữa, giữa hai người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách khó mà lấp đầy. Đó là hậu quả của việc phản bội niềm tin của kẻ khác.

Xây niềm tin cũng giống như xây một lâu đài cát. Phải vun đắp, nặn tạo từng chút từng chút một. Thế nhưng nếu không giữ chắc trước những cơn sóng xô, thì cả tòa lâu đài sẽ tan biến theo bọt sóng trắng.

Anh cũng thế, anh đã cố gắng hết sức, reo từng chút, từng chút niềm tin vào lòng cô, nhưng khi niềm tin ấy lớn dần theo ngày tháng, anh lại chẳng thể bảo vệ được chúng trước những cơn sóng đời.

Nửa tiếng sau, thức ăn cuối cùng cũng đã được bày biện ra chật kín bàn. Toàn những món sơn hào hải vị, trông rất đẹp mắt, hương thơm tỏa lan sẵn sàng quyến rũ thính giác và dạ dày của những ai nhìn thấy nó. Nhưng đối với hai người ngồi trên bàn đây, sự quyến rũ của chúng như chẳng thấm vào đâu bởi họ đã bị chìm ngập vào những suy nghĩ của riêng mình.

- Chúng ta bắt đầu được rồi chứ? – Cầm trên tay ly rượu vang đỏ, Minh Đăng mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi im lặng và có chút căng thẳng.

- Có thật là sau bữa ăn này, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi không?

- Thật.

- Đảm bảo chứ.

- Đảm bảo.

- Vậy ăn thôi.

Vẫn chẳng đoái hoài gì đến cánh tay đang mỏi rã rời vì mời rượu, Thiên Thy lạnh lùng cầm đũa bắt đầu gắp thức ăn. Trông cô ăn rất ngon miệng và tự nhiên, hệt như đứa trẻ con gặp được của ngon vật lạ. Đôi đũa thong thả lia từng món ăn trên bàn, rồi gắp bỏ vào khuôn miệng nhai thật ngon lành.

Có thể nói, trong mắt Thy bây giờ chỉ có đồ ăn và đồ ăn. Một giây chú ý đến Đăng, cũng chẳng có. Hay nói đúng hơn, “ăn” lúc này đối với Thy như là một lập trình được cài đặt sẵn. Bởi cô chỉ biết đưa đồ ăn vào miệng rồi nhai mà không cần biết mình đang ăn món gì, mặn hay ngọt, ngon hay dở.

- Ăn thong thả thôi. Em muốn rời khỏi tôi đến thế sao?

Đôi mắt café phảng phất những tia nhìn buồn vô hạn, Minh Đăng vươn tay dịu dàng quẹt những vết thức ăn vụn vặt còn xót lại nơi khóe môi ương bướng. Khiến cho chủ nhân của nó khựng lại mất vài giây. Hành động thân thương này của Đăng khiến Thy nhớ đến khoảng thời gian cô bắt đầu “có cảm giác” với anh. Tất cả cũng là do những hành động dịu dàng này mà ra.

Nhưng rất nhanh sau đó, những ngón tay ấm áp nơi khóe môi đã bị Thy hất văng ra một cách bất cần.

- Đừng đụng vào người tôi.

Thiên Thy lạnh lùng nhìn thẳng vào Đăng. Giờ đây tính cách cô không khác gì một chú nhím con, sẵn sàng xù bộ lông sắc nhọn để tấn công bất cứ những ai đụng vào người mình, nhất là với con người trước mặt. Vì bây giờ Thy đã biết, sự tiếp xúc thân thể với Đăng một cách nhẹ nhàng như thế chính là chìa khoá mở cửa dẫn anh ta vào tim. Nhưng tiếc rằng cô đã không nhận ra điều đó sớm hơn.

- Những bữa ăn sau em cứ ăn như thế này, chẳng mấy chốc sẽ tròn trịa hơn thôi. Con gái không nên gầy quá. Vừa xấu lại vừa yếu. Hơn nữa, ăn nhiều mới có sức đề kháng. Nhất là đối với cô gái thích đấm đá như em.

Mặc kệ sự tức giận của Thiên Thy, Minh Đăng bình thản ngồi dựa hẳn lưng vào ghế, duỗi đôi chân dài một cách thoải mái, khoé môi nở nụ cười thân thiện buông lời dặn dò tỉ mỉ khiến cho trái tim cô gái khẽ rớt một nhịp vì có chút cảm động. Nhưng chỉ vài giây sau đó, Thiên Thy đã hối hận tột cùng vì trạng trái không thể nào ngu ngốc hơn của trái tim cô.

- Nếu em ăn hết chỗ thức ăn này, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời em không để lại dấu vết. Em có biết vì sao tôi thường kết thúc những mối tình chóng vánh bằng một bữa ăn hoành tráng không? Bởi tôi không muốn nhìn thấy những người tình vì tôi mà buồn thương đến nỗi quên ăn quên uống, hao gầy như chính em bây giờ. Như thế sẽ có cảm giác rất tội lỗi.

“RẦM”

Bỗng chốc, tiếng đập bàn bạo lực khiến cho cả nhà hàng chú ý đến cô gái đang tức giận đứng phắt lên.

- NÃY GIỜ LÀ QUÁ ĐỦ RỒI, HOÀNG MINH ĐĂNG!

Lòng tự trọng của Thiên Thy bị tổn thương sâu sắc. Một lần nữa, cô cảm thấy mình ngu ngốc biết chừng nào. Lẽ ra khi nãy Thy không được để cho con người trước mắt ảnh hưởng đến bản thân quá nhiều. Nhưng hắn đã quá hiểu Thy, biết điểm yếu của cô là thích tỏ ra hời hợt trước người đời, cho dù có dùng bữa cơm tối với kẻ phản bội cũng chẳng sao, để Thy chứng minh cho hắn biết rằng đối với cô, hắn chẳng là cái gì cả.

Nhưng cuối cùng thì sao? Thiên Thy đã rơi vào trò đùa bỡn cợt của hắn. Bị hắn đem ra so sánh với những người con gái trước. Bị hắn khinh thường mà dẫn đi ăn như một hành động “chuộc lỗi, bao dung” “không – muốn – bản – thân – làm – cho – những – người – tình – trở - nên – hao – gầy ”

Lại còn xem người khác chẳng ra cái con giáp nào khi bắt người ta ăn hết hàng đống thức ăn mà hắn chọn với thái độ đùa nhây, giống như một sự bố thí, để làm trò mua vui cho hắn.

Thiên Thy giờ đây cảm thấy thật sự kinh tởm với con người trước mặt.

- Sao em lại đứng lên? Chưa đủ đâu, trông em vẫn còn thiếu sức sống lắm. Cần phải ăn nhiều nữa mới được.

Trái ngược với sự tức giận của Thiên Thy, Minh Đăng vẫn thản nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, đôi môi nở nụ cười trông cực kì đáng ghét để rồi bị đông cứng lại bởi những giọt rượu đỏ đang vương vãi trên mặt. Bởi Thiên Thy đã đáp lại “sự quan tâm” ấy bằng cách hắt nguyên ly rượu vào mặt anh.

- Tôi biết tôi ngốc khi dính dáng vào hạng người như anh. Nhưng đừng để tôi càng ngày càng kinh tởm con người anh như thế. Anh bây giờ không còn là cậu bé ngày xưa nữa rồi.

Cố nuốt nước bọt để đè nén những đắng đót đang dấy lên trong cổ họng. Thy xót xa khi nhớ đến hình ảnh của Minh Đăng lúc còn là một anh trai hiền lành hay đàn piano cho cô nghe thời trung học. Ngay cả khi hai người yêu nhau, anh vẫn giữ nguyên vẹn vẻ hiền lành ấy bên cây đàn yêu thương.

Thế nhưng Minh Đăng của ngày đó bây giờ đi đâu rồi? Tại sao trước mắt cô lại là con người đáng sợ đến kinh tởm như thế? Khi mà cứ lấy cô ra làm trò đùa quái ác, thích thú dày vò với vẻ đểu cáng? Trong khi hơn ai hết, anh ta thừa biết Thy là cô gái có lòng tự trọng cao ngất trời mây?

- Không cần biết bữa ăn ngu ngốc này đã kết thúc hay chưa? Nhưng một khi rời khỏi chỗ này, tôi sẽ để anh biến mất khỏi cuộc đời tôi không dấu vết. Sau này nếu có gặp lại, làm ơn đừng nhận vơ là người quen hay người yêu cũ gì nữa. Tôi thực sự sẽ rất xấu hổ nếu để người khác biết tôi từng quen một người như anh.

Kết thúc câu nói lạnh tanh với đôi mắt sắc nhọn, Thiên Thy nhanh chóng quay lưng bước đi để che dấu cảm xúc thực sự của bản thân.

Bóng dáng nhỏ bé của cô gái mạnh mẽ khuất dần sau cánh cửa kính sang trọng. Không biết cô ấy là người như thế nào nhưng trong đôi mắt của tất cả mọi người ở đây, cô ấy thật kiên cường và chủ động. Không giống như những cô gái lụy tình khác. Và họ cũng kín đáo dành cho chàng trai đang ngồi yên bất động kia cái nhìn ác cảm.

“Thiên Thy, em giỏi lắm, nhưng anh sẽ yên tâm hơn nếu như bản tính thật sự của em cũng mạnh mẽ như thế”

Lúc nhìn thấy khuôn mặt xương cạnh gầy hao của Thiên Thy trong làn gió chiều, Minh Đăng xót xa vô cùng. Anh muốn cô biết tự chăm sóc lấy bản thân, muốn Thy ăn thật nhiều để không còn cái dáng vẻ nhìn vào là muốn xót kia nữa. Hơn nữa, Đăng không muốn cô vì anh mà hoang hoải mãi với bản thân, nên đã gieo sự tức giận để thay thế nhớ thương trong cô.

Minh Đăng càng không thể cho cô bất cứ hy vọng nào. Tuyệt đối không thể. Bây giờ chưa phải lúc để Minh Đăng hành động theo cảm xúc của bản thân. Bởi anh không muốn Thiên Thy yêu một thằng đàn ông không thể quyết định tương lai của chính mình.

Nhưng đến lúc nào đó, Minh Đăng nhất định sẽ đàng hoàng đến bên Thy với một thân phận hoàn toàn khác. Một thân phận mà không gây bất cứ nguy hiểm hay rắc rối nào cho cô. Chỉ sợ lúc ấy cô không còn muốn nhìn mặt anh nữa mà thôi.

Bỗng chốc, tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tâm trí chàng trai đa sầu trở về thực tại. Đăng vừa lấy giấy thấm vào vết đỏ loang lổ trên mặt, vừa trượt màn hình chiếc martphone. Anh khẽ nhíu mày khi nhận ra giọng nói trong điện thoại là của nhân viên cấp dưới – Tiến Hào.

“Giám đốc! Hiện tại anh rảnh chứ? Ba của tôi muốn có một cuộc hẹn với anh”

Đăng thoáng ngạc nhiên.

- Giám đốc của Phong Cường ư. Ông ấy muốn gặp tôi có chuyện gì? Tình hình hợp tác giữa hai công ty vẫn đang rất thuận lợi mà.

Giọng nói trong điện thoại bắt đầu trở nên ngập ngừng.

“Thật ra ông ấy không gặp giám đốc vì công việc, mà muốn bàn chuyện với anh về em gái của tôi. Ông đã biết mối quan hệ của hai người”

Nghe đến đây, đôi lông mày rậm càng nhăn lại vẻ đăm chiêu hơn. Khẽ nuốt những cay đắng vào cuống họng, Minh Đăng cất giọng thật trầm…

- Được! Ông ấy muốn gặp tôi ở đâu?

“Nhà hàng X Đường Y nhé”

Cất chiếc điện thoại vào túi, Minh Đăng rời khỏi đó với sự bất an không rõ nguồn gốc. Anh sẽ đối diện với ba của Thy như thế nào đây?

o0o

Con đường dài rộng vẫn cô quạnh những bước chân vô định. Bóng tối như muốn nuốt chửng cô gái nhỏ trong màn đêm đặc quánh. Từng nỗi đau nối liền nhau như hơi thở mệt mỏi bám víu cô. Người ta không thể sống mà không thở, còn Thy, chẳng lẽ cô không thể sống mà không gắn liền với những sự tổn thương?

Con đường dài thênh thang là thế, nhưng nhìn đâu cũng chỉ thấy những nỗi buồn dai dẳng. Quên một người đã khó, quên một kẻ mang đến cho ta hạnh phúc rồi sau đó dày vò ta, còn khó hơn gấp bội…

Bỗng chốc, đôi chân cô độc khẽ đi chậm lại bởi cảm nhận được có người đang đi theo ở phía sau.

Thy càng đi chậm lại bao nhiêu, linh tính cho cô biết khoảng cách của cả hai đang dần rút ngắn lại bấy nhiêu. Thy dừng lại, khẽ nhắm mắt, cố nuốt cảm xúc như muốn vỡ òa nhưng chẳng thể. Cô quay phắt người lại, hét lên đầy đau đớn.

- MINH ĐĂNG! ANH CÒN MUỐN DÀY VÒ TÔI ĐẾN BAO GIỜ?

- Ốh ôh! Minh Đăng là thằng nào thế? Có phải tên của thằng bạn trai c.h.ó đ.ẻ của mày không?

Chỉ sau khi chấm dứt câu hỏi đầy tức giận, Thiên Thy mới nhận ra linh cảm của cô là hoàn toàn sai. Bởi trước mắt cô không phải là người con trai ấy, mà là một gã trai khác cũng không hề xa lạ. Cô đã gặp hắn, lần này là lần thứ ba.

- Mày? Mày chưa bị bắt sao?

- Có lẽ là số tao hên, nên trời thương không cho chết ở trong trại giam.

Tên nghiện ngập cười nham nhở. Lần này gặp lại Thy, trông hắn đáng sợ hơn lần trước rất nhiều. Thân thể còm nhom chỉ còn có da bọc xương, râu ria lổm chổm quấn quanh cằm. Nếu không nhờ đôi mắt nhỏ tí đã ám ảnh Thy vào cái đêm đáng sợ đó, chắc cô cũng không thể nhận ra hắn.

- Mày muốn gì?

- Hỏi ngu vừa thôi. Thế lần trước tao tìm mày để làm gì? Cuối đời rồi, chỉ muốn có một thế hệ khác tiếp nối. Nhưng không hiểu sao tao vẫn muốn mày thuộc cái thế hệ đó – Hắn tiếp tục cười nham nhở. – Từ lúc gặp mày ở quán café, rồi *** hiếp mày không thành, tao thấy trong người bức rức vô cùng. Đã vậy, lần nào cũng gặp cái thằng bạn bảnh bao của mày nữa chứ…

- Nhìn lại mày đi! Bây giờ mày có thể làm gì tao với cái thân tàn ma dại như thế? – Thy khẽ nhếch mép, cười khẩy.

- Lại nói ngu! Mày có thấy tao đi một mình bao giờ không?

Lúc này, Thiên Thy mới để ý đến xung quanh, thì ra có vài ba tên đang đứng dựa cột đèn đường đối diện, một vài tên đang túm tụm lại phía sau hắn, và những tên còn lại cũng dần lộ diện ra từ bóng tối. Tất cả đều nhìn cô với đôi mắt hăm he, đói khát của loài sói lang.

- Với cả lần này… - Gã nhe răng kinh tởm – Mày có chạy đằng trời cũng không thoát, cũng đừng mong cái thằng bạn trai của mày đến cứu, vì tao đã xử nó nhanh gọn rồi.

- Nói vậy là ý gì? – Thy đột nhiên trở giọng lo lắng đến sửng sốt.

- Đúng là nói đến người yêu có khác. – Gã cười méo mó - Mày muốn biết tao đã làm gì nó không? Tao đã cắt ống dầu thắng xe của nó. Một chiếc xe ô tô mà không có bàn đạp thắng… Nói đến đây chắc mày hiểu rồi chứ?

Nghe đến đây, Thy hoảng hốt thực sự.

- Nếu mạng nó lớn, nó sẽ đi qua con đường này rồi biến mất, mà cũng có thể nó đã die từ lúc mới rồ xe rồi.

- Tại …tại…tại sao mày làm thế? Mày làm thế được cái gì? – Thy bây giờ đã bị những lời nói kia lấy hết đi sự bình tĩnh rồi.

- Có người thuê, thì tao làm, thế thôi! Với cả… nó với mày cũng là mục tiêu của tao kia mà.

- Có người thuê???

Thiên Thy còn chưa kịp hoàn hồn vì những lời gã vừa phát âm ra, thì từ đằng xa đã có một chiếc BMW đang lao đến với tốc độ kinh hoàng mà chủ nhân của nó không thể nào điều khiển được. Vừa nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe, tất cả lũ trai đang đứng trong góc nhanh chóng bao vây lấy Thy, giữ chặt lấy tay và giật tóc cô ra đằng sau. Còn gã cầm đầu ngạc nhiên vô cùng, hắn đã cắt đứt thắng của chiếc xe hơn một tiếng trước mà kẻ trong xe vẫn có thể điều khiển chiếc xe cho đến bây giờ. Đề phòng trường hợp Minh Đăng vẫn toàn mạng, hắn đã thoả thuận với người thuê hắn là sẽ bắt Thiên Thy trên con đường này để Đăng thấy mà càng thêm bối rối hơn, luống cuống hơn và dễ chết hơn.

Trong chiếc xe điên không thắng, Minh Đăng đang cố gắng vặn vô lăng sao cho chuẩn xác nhất có thể. Mồ hôi rớt ra đầm đìa như nước cay nhòe khóe mắt nhưng vẫn cố mở căng ra để nhìn đường. Từ lúc bước vào xe đến giờ, Minh Đăng đã xuýt mất mạng không biết bao nhiêu lần khi bàn đạp thắng trong xe mất đi khả năng của của nó. Để rồi bây giờ Đăng mới có thể chắc chắn một điều. Anh đang rơi vào bẫy của một kẻ nào đó.

Chiếc xe mất thắng vẫn cứ lao thẳng về phía trước, cho đến khi cảnh tượng trên vỉa hè gần đó đập vào mắt Đăng khiến đôi lông mày nhăn nhúm lại.

Không chút do dự hay chần chừ, chiếc xe BMW đột ngột rẽ ngang qua phải 90 độ, đâm thẳng vào con lươn ngăn cách giữa hai làn đường.

Vì sao ư? Vì Thiên Thy đang bị bọn trai hút chích khống chế. Vì Đăng biết có kẻ muốn hại anh nên bằng mọi cách phải khiến chiếc xe điên này dừng lại. Nếu không, sớm muộn gì cũng có tai nạn xảy ra. Và muốn chiếc xe dừng lại chỉ còn cách là đâm vào bất cứ thứ gì có thể cản trở nó. Một tai nạn nằm trong tầm kiểm soát dù sao cũng tốt hơn là ngoài tầm điều khiển.

Chiếc xe đâm mạnh vào con lươn khiến nó cong keo, méo mó một đoạn dài. Vì cọ xát với mặt đường nên động cơ dưới gầm xe bốc khói. Khiến cho tất cả đôi mắt chứng kiến đều loạn lên vì khiếp sợ. Cũng may trong lúc đó không có chiếc xe nào chạy ngang qua, nếu không sẽ xảy ra một tai nạn kinh hoàng đến ám ảnh…

- MINH ĐĂNG!!!!!

Tiếng hét lớn cào xé không gian, Thiên Thy thất thần nhìn chiếc xe đang càng lúc càng bốc khói trắng xóa. Cú va chạm mạnh đến nỗi mui xe bị méo xẹo đến móp mép. Đến cả chiếc xe là kim loại cứng chắc còn không chịu được, huống hồ là con người bằng xương bằng thịt đang ngồi trong xe.

Nhưng chỉ vài phút sau đó, những người chứng kiến đều phải khiếp sợ vì có một bàn tay rướm máu đang đẩy cánh cửa xe bước ra. Chính là bàn tay của kẻ điều khiển chiếc xe điên suốt một tiếng qua.

C.46.2
Phan Gioi Thieu
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40 end
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .